Câu chuyện “Chiếc lược ngà” đã kể lại thật cảm động
về cuộc gặp gỡ và những tình cảm của cha con ông Sáu. Hình ảnh cha con ông Sáu
đã để lại trong lòng tôi nỗi cảm thông, yêu mến và những ấn tượng sâu sắc. Tôi
ao ước được gặp bé Thu. Thế rồi niềm ao ước ấy đã trở thành hiện thực. Tôi không thể quên được giây phút phút đó.
Không gian mờ ảo đưa tôi đi. Khi tôi mở mắt ra thì
thấy mình ở trong một ngôi nhà nhỏ, giữa Đồng Tháp Mười
mà chung quanh nước đã lên đầy - một
trạm của đường dây giao thông. Cái trạm này - một ngôi nhà cất chen vào
giữa một chòm cây giữa khu rừng tràm thưa, mỗi khi có một cơn gió, sóng nối
nhau đập vào tàn cây, nhà lại rung lên và lắc lư như một con thuyền đang chơi
vơi giữa biển. Sóng đập đều đều vào các chòm cây. Đàn cò đứng ngủ không yên,
một vài con vỗ cánh bay chấp chới. trời sáng trăng suông. Trong nhà có rất
nhiều người. Mọi người đang cười đùa trò chuyện trong lúc chờ giao liên đưa đi.
Tôi giật mình. Tôi thấy cảnh này vừa lạ vừa quen. Hình như tôi đã gặp đâu đó
rồi thì phải nhưng tôi không nhớ được. Bỗng tôi nhìn ra bên ngoài phía bờ
sông,tôi thấy một cô gái còn khá trẻ đang ngồi trầm tư một mình. Tôi mạnh dạn
đi lại gần. Bây giờ tôi mới nhìn rõ đó là một cô gái người mảnh khảnh, đầu chít
khăn, dáng điệu gọn gàng. Tôi đoán cô độ mười tám hai mươi là cùng. Cô gái đang
cầm một chiếc lược ngà nước mắt giàn giụa.
- Chào chị? Chị có sao không vậy? Tôi hỏi.
- Chị không sao. Chỉ tại chị xúc động quá thôi. Cám
ơn em đã quan tâm.
Bây giờ tôi mới nhận ra mình đang gặp bé Thu. Thật
đúng như nhà văn Nguyên Quang Sáng tả. Cô thật đẹp. Tôi vội hỏi:
- Chiếc lược đẹp quá! Nó chắc là kỉ vật mà chị quý trọng lắm phải không?
- Ừ! Chiếc lược ngà là quà ba chị đã tẩn mẩn, kì
công làm cho.
- Ba chị thương chị quá! Vây ba chi đâu?... Tôi đang hỏi nhưng vội ngưng vì biết mình lỡ lời.
Lén nhìn chị Thu mà lòng đầy ân hận. Nhưng hình như chị như bị chìm vào kí ức. Giọng
chị nghẹn ngào:
- Ba chị mất rồi. Mất khi chưa kịp trao cho chị cây
lược mà ba tự làm. Mỗi khi nhìn cây lược ngà ấy, nỗi nhớ về ba lại ùa về trong
chị. Chị luôn tự trách mình ngày ấy, vì sao lại làm cho ba buồn, làm cho ba đau
lòng. Cảm giác ân hận cứ day dứt mãi trong lòng.
- Tại sao vậy? Chị có thể kể cho em nghe được không?
Tôi hỏi
- Đựơc thôi! Chị kể với giọng nghẹn ngào. Nhìn chiếc
lược ngà trong chị tràn ngập cảm xúc với bao kỉ niệm lần ba chị về thăm nhà đầu
tiên sau tám năm xa cách. Đó cũng là lần đầu chị được gặp người cha mà mình
hằng mong ước. Nhưng than ôi! cũng là lần gặp gỡ cuối cùng. Càng nhớ chị càng
ân hận day dứt.
Dù biết trước nguyên nhân nhưng tôi vẫn cảm thấy bùi
ngùi và thương cho chị Thu. Tôi nhìn chị thấy chị đang cố kìm nén không cho
tiếng nấc bật ra khỏi miệng. Chị nghẹn ngào kể tiếp: “Ngày về thăm nhà, ba chị
chỉ được ở nhà có vẻn vẹn có ba ngày, thế mà chị lại từ chối sự săn sóc vỗ về
của ba. Ba khao khát được nghe chị gọi tiếng " ba" nhưng chị nhất
định không gọi vì chị nghĩ ông không phải là ba mình.
- Tại sao chị lại không nhận cha? Tôi chen ngang
- Tại ông không giống người cha trong tấm hình chụp
chung với má chị,. Ba chị không có vết sẹo dài trên mặt như ông ấy. Ôi cái tuổi
ngây thơ ngang bướng. Giờ nghĩ lại chị lại thấy buồn cười. Thậm chí,chị còn nói trống không khi mời ba
vào ăn cơm; nhất quyết không gọi ba để nhờ chắt nước nồi cơm và hất cái trứng
cá mà ba gắp bỏ chén cho chị, làm văng cơm tung tóe. Còn nhớ lúc ấy, ba
chị tức giận đã đánh vào mông chị. Thế
là chị tức lắm nhưng ngồi im, đầu cúi gầm xuống ngầm phản khán rồi lặng lẽ gắp
cái trứng cá bỏ vào chén, đi xuống bến, mở xuồng bơi sang nhà ngoại. Chị khóc,méc
ngoại mọi chuyện. Đêm ấy chị được ngoại
cho biết vết sẹo dài trên mặt ba là do Tây bắn bị thương.
- Sao nữa chị? Chị kể tiếp đi em hồi hộp quá.
Chị Thu nhìn tôi với cặp mắt còn ngân ngần nước.
- Từ từ chứ. chờ chị uống miếng nước đã. Nói xong
chị lấy biđông nước bên người uống một ngụm. Uống xong chị kể tiếp: Đêm ấy chị không ngủ được, nằm im, lăn lộn và
thỉnh thoảng thở dài trông mau đến sáng để ngoại đưa về nhà. Sáng hôm sau chị
theo ngoại về nhà. Chị thấy trong nhà, ngoài sân mọi người đến tiễn ba chị rất
đông. Chị đứng trong góc nhà buồn bã nghĩ ngợi. Và khi ba nhìn chị,chị cảm nhận
đôi mắt ấy trìu mến lẫn buồn rầu làm sao. Chỉ khi nghe ba nói: “Thôi, ba đi
nghe con!” thì tình yêu thương của chị giành cho ba trổi dậy, chị thét lên: “Ba...
Vừa thét chị chạy thó lên, dang hai tay ôm chặt cổ ba. Chị hôn tóc, hôn cổ, hôn
vai, hôn lên cả vết thẹo dài trên má của ba. Chị không muốn cho ba đi. Mặc ba
dỗ dành, chị vẫn cứ siết chặt ba. Đến lúc mọi người, mẹ và bà dỗ chị hãy để ba
đi, ba sẽ về mua cho chị chiếc lược, chị mới ôm chầm lấy ba lần nữa, mếu máo
dặn ba rồi từ từ tuột xuống. Chị không bao giờ quên hình ảnh ba trong lần gặp
gỡ đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ấy.
Tôi lặng đi trong xúc động. Thật thương cho chị Thu.
Chiến tranh đã làm chị mất đi người cha mà chị yêu quý. Không hiểu sao nước mắt
đã nhòe trên mặt tôi. Chị Thu lấy khăn lau nước mắt cho tôi cười nói: Coi em
kìa! Mau nước mắt quá! Nghe chị nói tôi chỉ biết cười ngượng. Vội hỏi cho đỡ
ngượng:
- Vậy chị được ba tặng chiếc lược ngà khi nào?
Nghe tôi hỏi chị ngẩn người ra. Tôi biết mình đã lỡ
lời. Nhưng một thoáng im lặng trôi qua, chị nói với giọng nghẹn ngào:
- Chiếc lược này chị nhận được từ một người bạn của
ba. Ba chị đã mất trong một trận càn. Trước khi mất ba chị đã nhờ người bạn đưa
cho chị.
Nói xong chị đưa tay quyệt nước mắt. Tôi cảm thấy
mình đáng trách quá khi đụng đến nỗi đau của chị. Và tôi rơi vào trầm ngâm với
suy nghĩ của mình. Chiếc lược ngà với dòng chữ sẽ mãi là kỉ vật, là nhân chứng
về nỗi đau, bi kịch của chiến tranh. Người còn, người mất nhưng kỉ vật, gạch
nối giữa cái mất mát và sự tồn tại của chiếc lược ngà vẫn còn đây. Đây là minh
chứng tội ác, là những đau thương, mất mát của chiến tranh xâm lược mà các thế
hệ bạo tàn gây ra cho chúng ta. Tôi đồng cảm thấm thía nỗi đau, sự mất mát mà
chiến tranh mang đến cho chị Thu. Tình cảm cha con sâu sắc của cha con ông Sáu
đã vượt qua bom đạn của chiến tranh để ngày càng thiêng liêng, ngời sáng và gắn
bó chặt chẽ với tình yêu quê hương, đất nước. Đang mơ màng tôi nghe tiếng gọi
- Cô Hai ơi lên đường được chưa?
Nghe tiếng gọi chị Thu bỏ chiếc lược vào túi áo
nhanh chóng chạy vào trong nhà không kịp chào
tôi.
Nhìn chị chống sào đưa người qua sông mà tôi trào dâng niềm yêu
thương.
Reng ! Reng ! Tiếng chuông báo thức vang lên. Giờ tôi mới nhận ra minh đã có một giấc mơ thật đẹp. Và tôi học được một bài học vô cùng lớn. Tôi hiểu những mất mát đau thương mà chiến tranh đã gây ra cho bao nhiêu gia đình. Bởi vậy mà tôi càng yêu quý gia đình mình và thêm trân trọng cuộc sống hoà bình hôm nay.