Trong
suốt cuộc đời của chúng ta, chắc hẵn ai cũng có những kỉ niệm vui buồn bên gia
đình, bạn bè, dưới mái trường… Với riêng tôi, tôi có một kỉ niệm không bao giờ
phai trong kí ức. Đó là một lần tôi đã gian lận trong giờ Anh Văn.
Vào
năm lớp năm, tôi cũng cùng các bạn cắp sách đến trường. Trong lớp, tôi học rất
giỏi môn toán, đó là điểm vượt trội. Thế nhưng Anh văn thì ngược lại, mỗi khi đến
giờ thì tôi lại lơ là, chán phát ngán và thật sự không muốn học. Thế nên giờ Anh
văn tôi ngủ hoặc nghịch với những cây thước, viết,... Cô Phương, giáo viên dạy
tiếng Anh biết điều đó nên vào một ngày, sau khi hết tiết, cô gặp tôi và nói:
- Cô biết, em học rất tốt các môn tự nhiên, đặc biệt là toán, còn môn tiếng Anh thì em chưa thực sự quan tâm. Nhưng sau này lớn lên tiếng Anh sẽ giúp ích cho em rất nhiều đấy. Em học lệch như vậy sẽ bất lợi cho em sau này. Nên ngay từ bây giờ em phải điều chỉnh lại để có kết quả tốt hơn. Em là đứa thông minh, cô tin em sẽ làm được.
-
Dạ, Em cảm ơn cô! Em sẽ cố gắng ạ!
Sau
đó, tôi tự nhiên quyết tâm học hơn, cô cho bạn Ngân kèm tôi môn Anh văn để tôi
giỏi hơn. Thế nhưng chẳng bao lâu, tôi lại trở lại với ngày trước, học lệch, chủ
quan, lơ là.
Tôi
nhớ vào một ngày thứ Hai đẹp trời, tôi ngồi trong lớp chẳng biết gì thì cô
Phương bước vào bảo: “Các em lấy giấy ra kiểm tra 15 phút”. Trong đầu tôi loạn
hẳn lên. Tôi như chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Bối rối nhưng cũng vẫn lấy
giấy ra. Cô viết lên bảng 10 câu tiếng anh và đề là chia động từ. tôi nghĩ thầm
“ Ôi, một đứa dốt anh văn như tôi sao lại hiểu mấy thứ này chứ”. Tôi còn cảm thấy
hối hận vì chẳng chịu học những ngày trước. Đến giờ làm bài thì tôi ngồi loay
hoay ở đó. Tôi nhân lúc cô không nhìn thì lấy vở ra và đặt nó dưới ngăn bàn.
Tôi lại canh cô không nhìn liền lật vở xem có câu nào giống với bài tập cô cho
không. Thế là tôi tìm và chép được 5 câu thì đã gần hết giờ. Ngân ngồi cạnh tôi
thì nó đã làm đến câu chín, hiển nhiên vì nó là “thánh Anh văn” mà. Tôi nhìn
qua nó chép lại hết như in. Tôi cũng chẳng để ý cô nữa vì đã gần hết giờ. May
thay tôi chép bài kịp.
Hết
giờ, cô thu bài rồi giảng dạy. Trong tôi tự nhiên có cảm giác kì lạ lắm, rất áy
náy và thấy có lỗi với cô. Tôi đã nghĩ thầm : “Chắc cô giận mình rồi”. Về nhà,
tôi suốt ngày nghĩ về chuyện ấy. Nghĩ đến những ngày không chịu học bài, ngồi
chơi để rồi khiến cô phiền lòng, cô lo lắng.
Hôm
sau, cô vẫn dạy bình thường. Còn tôi thì vẫn luôn dằn vặt. Cô chấm bài xong rồi
mới nói với lớp:
-
Bạn Hân đã có tiến bộ trong bài kiểm tra, bài bạn ấy được 10 điểm. Các em khác
cần noi gương học theo nhé!
Tôi
nghe như sét đánh ngang tai. Tôi tự chửi thầm mình “Ôi, một đứa dốt tiếng Anh, chỉ
nhờ chép bài bạn mới được 10 điểm đúng là không còn cái sĩ diện mà”. Tôi cảm thấy
xấu hổ cả tiết đó, phải chi có cái lỗ để tôi chui xuống dưới cho đỡ mất mặt bởi
vì bạn bè một số đứa chúng nó đã biết tôi phao với chép bài Ngân rồi. Giờ ra
chơi, mấy đứa bạn chọc tôi: “Hân 10 điểm tiếng Anh kìa, giỏi quá đi!”. Tôi biết
chúng nó đang chọc tôi nên rất tức về việc đó. Nhưng gian lận thì bị thế cũng
đáng rồi còn gì.
Cả
ngày hôm đó về nhà tôi hối hận lắm, đầu tôi cứ nghĩ về chuyện ấy. Tôi hối hận
vì đã không chịu học đàng hoàng để thành ra như này. Tôi không biết khi cô biết
tôi phao cô sẽ thất vọng đến nhường nào. Nhưng rồi ngày hôm sau, giờ ra chơi lần
một tôi chạy ra cửa lớp, xuống văn phòng để tìm cô Phương. Xuống đến nơi, nhìn
xung quanh chỉ toàn giáo viên thôi và tôi thấy cô ngồi ngay bàn họp của văn
phòng, đang làm gì đó một xấp giấy, tôi nghĩ chắc đó là những giáo án cô phải
làm. Ôi nó nhiều đến như vậy ư! Nghĩ mà rất thương cô! Cô đã phải làm việc vất
vả mà tôi lại làm cô phiền lòng. Tôi hơi run chân, tôi cũng có ý định trở lên lớp
nhưng sự áy náy trong tôi vẫn còn. Tôi bước đến chỗ cô:
-
Cô… ơi…
-
Có chuyện gì không em?
-
Hôm trước, em lo ở nhà chơi game, chẳng ôn gì nên đã gian lận trong bài kiểm
tra 15 phút. Em không xứng đáng 10 điểm cô ạ!
Cô
im lặng một chút rồi nói:
-
Cô cũng có dặn bao nhiêu lần là phải học Anh văn rồi mà con chẳng nghe cô, đúng
không? Chấm bài của em, cô cũng không thể không nghi ngờ trước điểm số của em.
-
Dạ… Con xin lỗi cô! Con hứa từ nay con sẽ học môn Anh văn chứ không chỉ môn tự
nhiên thôi. Con xin lỗi cô nhiều lắm!
-
Thôi, chuyện cũng lỡ xảy ra rồi. Cô không trách con. Nhưng con phải tự cải thiện
tiếng Anh đó. Bí gì thì tìm gặp cô, cô giảng lại. Em có lỗi , biết nhận và sửa
lỗi là tốt. Em lên lớp đi.
- Dạ… con cảm ơn cô!
Tôi
chạy lên lớp tôi thấy vừa vui lại vừa buồn. Tôi vui vì cô đã tha lỗi cho mình rồi
thế nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy áy náy lắm. Tôi mới cảm nhận được cô là một
người rất yêu thương học sinh và có lòng khoan dung.
Sau
chuyện đó, tôi đã giảm thời gian chơi game lại. Tôi nhờ bạn Ngân và một số “cây
Anh văn” của lớp đi nhà sách chọn sách anh văn giúp tôi để mua về học. Đúng là
có công làm thì sẽ được nhận thành quả. Ba tháng sau, tôi học tốt môn này hơn.
Cô cho câu nào cũng làm được. Có những câu khó tôi cũng biết làm vài câu. Bí gì
tôi đều đến hỏi cô nên đã tiến bộ, kiểm tra toàn 8, 9, 10 điểm. Sau năm học đó,
tôi luôn luôn cố gắng và trở thành học sinh học tốt tiếng Anh cho đến tận bây
giờ. Tôi rất muốn nói với cô: “Cảm ơn cô, người đã khơi nguồn học tập cho em”.
Dù
chúng tôi đã chia tay nhau từ năm lớp 8, cô chỉ chủ nhiệm ba năm thôi. Nhưng ba
năm đó là cả một bầu trời kỉ niệm với cô. Tôi rất yêu thương cô, cô lo cho
chúng tôi từng li từng tí. Tôi mong cô vẫn sẽ sống khỏe, hạnh phúc.Tôi tự hứa với
lòng sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công ơn dạy dỗ của cô. Mãi nhớ cô –
người mẹ hiền thứ hai của em!